Tôi muốn nhấn mạnh điểm này, đó là anh ninh VN họ luôn chọn thời điểm mà chúng ta, những người đáu tranh cho dân chủ yếu lòng nhất. Chẳng hạn như là, khi họ bắt tôi thì họ biết là vợ tôi lúc đó sắp sinh, nên họ biết là mình sẽ dễ đầu hàng hơn. Vì họ nghĩ là mình sẽ nghĩ ‘thôi, đầu hàng đi để được án nhẹ để về sớm với vợ con”. Tôi lấy ví dụ như là Trịnh Bá Phương. Khi con Trịnh Bá Phương mới sinh được 1-2 ngày thì họ bắt Trịnh Bá Phương. Đó là những cách của an ninh CSVN để họ tấn công mình những lúc mình yếu nhất để mình nhanh chóng đầu hàng họ.
Và họ luôn luôn bắt người vào thứ Sáu. Tại sao như vậy, vì bắt người vào thứ Sáu là các sứ quán họ cũng nghỉ và lúc tin tức mà lan ra ngoài đến buổi chiều tối là ai cũng nghỉ hết rồi. Các nhà báo mà các đại sứ quán họ cũng nghỉ hết. Đến chiều thứ Bảy là họ đánh, họ tra tấn để họ buộc nhận tội để mình xin khoan hồng. Đến thứ Hai thì họ tung cái clip ra là tụi tôi đã đầu hàng rồi thì lúc đó các Sứ quán không làm gì được nữa, thì đó là cái cách của họ. Thế nên là tất cả trong vụ án của tôi, cũng như các vụ án khác và nếu mọi người để ý, là đa số họ đều bắt người vào thứ Sáu hết.
Đến 23:00 thì cơ sở lưu trú, các khách sạn, các nhà nghỉ là phải báo cáo về công an địa phương là hôm nay có ai đến. Cho nên mà tôi đợi qua 23:00 tôi mới dám đến một khách sạn để tôi ở trọ. Tôi phải dùng một cái mánh là tôi giả bộ như tôi là khách tây ba-lô, tôi nói tiếng Pháp bồi với họ, họ nghĩ tôi là người nước ngoài, họ đòi passport thì tôi giả vờ lắc đầu tôi không hiểu gì hết thì họ phẩy tay họ cho tôi lên phòng, tại lúc đó sau 23g rồi. Thì tôi trả tiền cho họ, rồi giả vờ kỳ kèo trả giá với họ. Họ đòi 500, tôi trả 400. Tôi nói tiếng Pháp bồi thôi, để cho họ nghĩ mình là người nước ngoài.
Sáng hôm sau tôi phải vứt hết, đi mua điện thoại mới, sim mới, tại an ninh Việt Nam họ biết điện thoại của tôi rồi, nên tôi mới rời đi. Cái lần rời đi đầu tiên của tôi là đi tới một tỉnh biên giới Việt Nam. Tôi bắt taxi đi và chỉ còn cách đường biên giới 15 phút đường ô – tô thì tôi bị lộ. Cái tổng đài của hãng họ gọi liên tục cho anh lái taxi đó. Họ hỏi có phải đúng là mới đón cái người này ở đường An Dương Vương hay không và miêu tả đúng cái ba-lô tôi đeo như thế nào thì tôi biết là tôi bị lộ rồi, nhưng anh tài xế anh chối, vì khi tôi đến, tôi cancel (huỷ) cái chuyến đi đó và xoá app đi và tôi nói với ảnh là anh cứ đi đi, không cần theo áp và tôi sẽ trả đúng số tiền trên app nó qui định và anh sẽ được hưởng toàn bộ số tiền trên đó, như vậy sẽ có lợi cho ảnh. Vì thế nên anh tài xế này ảnh chối, ảnh nói ảnh không có chở tôi, ảnh đang ở SG chớ không có ở đâu hết này nọ. Tôi biết là tôi bị lộ rồi nên tôi phải xuống xe.
Ngay lập tức tôi vào nhà tôi nhắn tin cho các bạn tôi là an ninh muốn bắt cóc tôi sáng nay và ngay lập tức họ ra khỏi nhà liền và ngay lập tức là an ninh ở nhà các bạn kia cũng lao vào nhà bắt các bạn ấy và tôi ngay lập tức gọi điện thoại báo tin cho các sứ quán và cho các nhà báo. Sau đó là cảnh sát mặc sắc phục mới vô nhà tôi đưa tôi cái giấy mời. Vợ tôi và ba mẹ tôi chạy xuống nhà cự cãi với họ. Tôi nhắn cho tất cả các sứ quán phương Tây biết. Lúc đó là chị đại sứ Wallat- tổng lãnh sự Đức tại VN đang trên đường đi làm, tài xế chở chị thẳng đến nhà tôi. Chị vào chị xem tình hình. An ninh cũng bao vây xe của chị, quay camera lại. Chị đi vào nhà tôi và hỏi han tình hình, sau đó chỉ đi về và qua gặp tổng lãnh sự Mỹ. Ở Sài Gòn thì lãnh sự Đức và Mỹ đều ở trên đường Lê Duẩn, hai toà ở đối diện nhau. Tổng lãnh sự Đức ở số 33 Lê Duẩn, Tổng lãnh sự Mỹ ở số 34 Lê Duẩn. Chỉ gặp chị Susan Burns là tổng lãnh sự Mỹ. Hai chị bàn bạc với nhau và gửi công hàm phản đối việc bắt cóc công dân. Có lẽ chính vì vậy nên buổi chiều hôm đó an ninh rút hết không bao vây nhà tôi nữa.
Tôi mới hỏi, các anh mời tôi lên đồn làm việc thì thứ nhất là giấy mời đâu với lại mấy anh mặc thường phục thì mấy anh là ai? Mấy anh đâu có quyền mời tôi lên đồn làm việc đâu. Mấy anh mặc thường phục thì mấy anh phải cho tôi biết các anh là ai chứ. Họ nói “Trung cứ lên đồn đi rồi sẽ gửi giấy mời về nhà Trung”. Tôi nói không được, chưa có giấy mời sao tôi đi được. Xong bắt đầu cự cãi qua lại một lúc thì bắt đầu to tiếng, và người dân bắt đầu bu vào xem. Và lúc đó tôi nhớ cái tay chỉ huy là một người mập và lùn, mặc áo sơ mi màu hồng dài tay, ông ta hất hàm về phía quán cafe đầu ngõ nhà tôi thì có khoảng 5 an ninh thường phục họ bật dậy. Đúng cái khoảnh khắc mà họ bật dậy thì tôi chạy ngược về nhà tôi liền. Người gần tôi nhất họ chụp lấy cổ tôi, nhưng tôi thoát được và không chụp được. Khi mà tôi chạy về nhà thì người gần tôi nhất lại chạy tông trúng vào chiếc xe đạp đi ngang qua nhà tôi và họ bị té, vậy nên tôi mới đủ thời gian chạy về nhà.
Một điều rất là may mắn cho tôi đó là, sáng nào tôi đi ra khỏi nhà tôi cũng khoá cổng, nhưng buổi sáng hôm đó không biết thế nào mà tôi lại nghĩ là ba mẹ tôi có nhà và tôi đi ra ngõ tôi mua đồ ăn sáng là tôi về liền, nên không cần phải khoá. Nhờ vậy mà tôi xô cổng chạy vô nhà và khoá cửa lại. Vừa xong thì an ninh vừa chạy đến sau lưng tôi.
Nếu tôi nhớ không lầm thì cái tay tên là Dũng. Ông ta tự giới thiệu ông ta là Đội trưởng đội 1 Đội an ninh điều tra Thành phố HCM – là đội điều tra trọng án. Ông ta là đại tá rồi. Ông ta nói một câu mà tôi nhớ hoài, là nếu ra ngoài mà tôi vẫn giám hoạt động dân chủ thì một là họ sẽ dàn dựng tai nạn giao thông để giết tôi, hai là họ sẽ ném ma túy vào nhà tôi để mà vu cho tôi cái tội buôn bán và tàng trữ ma tuý để bắt tôi nếu tôi tiếp tục. Tôi còn nhớ rõ lời cái tay Dũng đó nói với tôi như vậy.
Cả 3 anh, anh Định, anh Thức, anh Long thì quen nhau từ trước rồi và thực ra cả 3 anh đều không trong đảng Dân chủ Việt Nam và không liên quan đến đảng Dân chủ Việt Nam, nhưng chúng tôi biết nhau và trao đổi, liên lạc với nhau. An ninh Việt Nam họ mới quàng vô chung một vụ án. Và nói anh Thức, anh Long thành lập tổ chức nghiên cứu Chấn, nhưng thực ra đó không phải tổ chức, đó chỉ là những người cùng quan tâm đến Việt Nam trong công ty của anh Thức và cùng nghiên cứu viết bài thôi, nhưng họ lại ghép thành tổ chức. Và tổ chức mà không hề có điều lệ, không có cương lĩnh, không có gì hết, nhưng họ ghép thành tổ chức và họ ghép thành đảng dân chủ Việt Nam của tôi.
Và thực sự trong đảng dân chủ Việt Nam của tôi là có chú Trần Anh Kim [00:42:19], chú ở Thái Bình và họ tách ra để xử riêng chú Trần Anh Kim ở ngoài Thái Bình về cái tội chú tham gia Đảng Dân chủ Việt Nam, chứ còn chú Trần Anh Kim và tôi mới đúng là ở trong đảng Dân chủ Việt Nam, còn lại là anh Định, anh Thức, anh Long thì không liên quan gì, nhưng chúng tôi có trao đổi với nhau thôi, nhưng họ cũng ghép lại với nhau để nó thành một vụ án lớn, đông người, có tổ chức để các tướng tá công an họ dễ tâng công với Bộ chính trị, để họ nói, đây là vụ án lớn, có đông người, và đó là cái công lớn của công an. Thì sau này tình cờ ở trong tù tôi mới đọc được bài báo của báo Thanh niên. Họ nói là vụ án của tôi là chuyên án C509B. C là chính trị, 509 là tháng 5, 2009 là mở chuyên án này, B là cấp Bộ. Và có rất nhiều tướng tá được huân chương, huy chương từ vụ án của tôi.
Thì lúc đó chúng tôi mới quyết định thành lập cái tổ chức là ‘Tập hợp thanh niên dân chủ’ và tổ chức Tập hợp thanh niên dân chủ là tổ chức có đăng ký với nước Pháp. Đăng ký theo quyền được lập hội của nước Pháp để mà có cái chính danh. Và tôi còn nhớ là tôi lấy ngày thành lập là ngày chiến thắng Phát-xít Đức, ngày 9/5/2006 nên tôi mới nhớ đến bây giờ. Hoặc là 8/5/2006, một trong hay ngày đó. Sau đó đến ngày 25/12/2006, tôi nhớ là tại vì nó trùng với ngày Noel, tôi tham gia đảng Dân chủ.
Tập hợp thanh niên dân chủ với đảng Dân chủ giống như là cái nơi mà các bạn thanh niên có thể tham gia và học hỏi, rèn luyện về chính trị và dân chủ, rồi sau đó tuỳ các bạn. Các bạn có thể tham gia các đảng phải chính trị khác hoặc tham gia đảng Dân chủ. Nhưng đại để nói chung là, Tập hợp thanh niên dân chủ là cái nơi đào tạo thanh niên cho đảng Dân chủ thì cũng giống tương đương với bên Cộng sản, đảng Cộng sản. Đoàn thanh niên Cộng sản là cái nơi để mà tìm kiếm, đào tạo thanh niên cho đảng Cộng sản. Chúng tôi làm theo cái mô hình để mà cạnh tranh trực tiếp với đảng Cộng sản như vậy. Thì sau đó tôi đứng đầu và là founder-người sáng lập Tập hợp thanh niên Dân chủ. Sau đó cùng với một số bạn khác nữa chúng tôi cùng tham gia đảng Dân chủ Việt Nam.
"Khi mà tôi nhận thức ra được thì có Đại hội Đảng lần thứ 10. Tôi có viết 2 bài viết đầu tiên. Bài đầu tiên có tựa đề là Thư ngỏ của một sinh viên bình thường trong một đất nước không bình thường gửi cho Bộ trưởng bộ GDvDT lúc đó là ông Nguyễn Minh Hiển. Tôi nhớ khoảng tháng Ba 2006, tôi nêu vấn đề với ông Nguyễn Minh Hiển là nền giáo dục ở Việt Nam là nền giáo dục nhồi sọ và dối trá, lừa dối thanh niên Việt Nam. Mà nhồi sọ như vậy thì thanh niên sẽ không có khả năng tư duy phản biện, tiếng anh là critical thinking, không có tư duy phản biện thì các bạn không thể nào mà cạnh tranh được với thế giới hết. Vì thế giới người ta muốn phát triển là phải dựa vào sáng tạo. Ở đây là đảng CS VN họ nhồi cho sinh viên thanh niên Việt Nam thành những con cừu chỉ biết quen học vẹt, học thuộc thôi, tức là mình chỉ biết bắc chước thôi mà không biết sáng tạo và sẽ làm cho đất nước mình càng tụt hậu trở lại. Lá thư đó làm cho tôi trở nên nổi tiếng vào thời điểm đó.
Tôi nhớ các anh nhà báo bên BBC các anh nói là phải cả triệu lượt đọc và cái bài của tôi để trên trang nhất của BBC vậy mà cả tháng trời, tại vì rất là đông (người đọc )nó tạo ra cái luồng dư luận từ trong đến ngoài nước rất là đông.
Sau đó tôi có viết một cái kiến nghị gửi Đại hội 10 của Đảng CSVN. Tôi nhớ là thời điểm đó là ông Ngô Đức Mạnh thì phải, nhân đại hội đảng, ông kêu gọi người dân viết thư góp ý cho đảng, nên tôi cũng có góp ý. Qua hai cái bài viết đó tôi trở nên rất là nổi tiếng. Đến bây giờ hai bài viết đó vẫn còn trên trang web của BBC Tiếng Việt."
Nguyễn Tiến Trung sinh ra tại Đắk Lắk và lớn lên tại Sài Gòn trong một gia đình trí thức, có cha mẹ đều là viên chức nhà nước và từng là sinh viên du học nước ngoài. Anh cũng nối bước cha mẹ và qua du học tại viện công nghệ của Pháp - Institut National des Sciences Appliquées (INSA) tại Rennes. Sau hai năm đầu, vì kết quả học tập xuất sắc, anh được trao học bổng Eiffel của Bộ ngoại giao Pháp. Nhờ đọc, tìm hiểu và quan sát đời sống của người dân Pháp, cũng như cuộc bầu cử Tổng thống Pháp 2002 mà anh nhận ra rằng, mình cũng như bao thanh niên Việt Nam khác đã bị tuyên truyền sai sự thật về đời sống ở các nước dân chủ Phương Tây. Anh cảm thấy tức giận vì bị hệ thống giáo dục đánh lừa. Họ không chỉ lừa dối anh, họ còn lừa dối và chăn dắt cả thế hệ trẻ như một đàn cừu chỉ biết đi theo và lặp lại mà không biết phản biện. Anh nhận ra đây là rào cản lớn kìm hãm sự phát triển của đất nước, vì vậy Việt Nam khó có thể cạnh tranh được với các nước bạn trên thế giới. Anh quyết định tham gia vào các phong trào dân chủ và dân sự để giúp Việt Nam sớm có tự do, dân chủ. Anh là người đồng sáng lập Tập hợp thanh niên dân chủ, từng tham gia đảng Dân chủ Việt Nam do ông Hoàng Minh Chính thành lập và phục hoạt. Trước khi quay về Việt Nam, anh tổ chức và tham gia vận động cho dân chủ ở Việt Nam và gặp gỡ các chính khách phương Tây. Vì những hoạt động đấu tranh cho dân chủ của Việt Nam mà anh bị kết án 7 năm tù giam, 3 năm quản chế. Sau khi ra tù, anh vẫn tiếp tục các hoạt động dân chủ, bất chấp sự đe doạ và khủng bố từ phía an ninh và chính quyền. Năm 2023 anh thoát khỏi sự truy lùng và “bắt cóc hụt” của an ninh Việt Nam rồi trốn qua Campuchia, Thái Lan, sau đó cùng gia đình sang tị nạn tại Đức.
Hrdinové 20. století odcházejí. Nesmíme zapomenout. Dokumentujeme a vyprávíme jejich příběhy. Záleží vám na odkazu minulých generací, na občanských postojích, demokracii a vzdělávání? Pomozte nám!